Cuộc sống này giống như một cái lò nung với nhiệt độ và áp lực rất cao. Nhưng không nung thì đất sét vẫn mãi chỉ là đất sét mà thôi.
Bạn đã bao giờ nhìn lên bầu trời xa xăm, lặng ngắm những vì sao đêm và tự hỏi: Mình là ai? Tôi đã từng rất nhiều lần như thế, nhiều lần khóc vì bất lực khi không tìm ra được câu trả lời. Thời gian càng trôi, tôi càng già đi và người ta bảo bạn đang đánh mất tuổi trẻ của mình đấy. Tôi thấy sợ.
Tôi là ai nhỉ? Là một con nhóc đã thất bại không biết bao nhiêu lần, đã lầm lỡ và hối hận nhiều vô số kể. Là đứa đã từng trượt đại học đến hai lần, đã từng muốn chết quách đi cho xong vì quá mệt mỏi. Là đứa đã từng không tìm được lối thoát cho bản thân, đã vô cùng mờ mịt và từng muốn buông tay mọi thứ... Đến bây giờ đứa con gái ấy vẫn loay hoay trong những bước đường tương lai, vẫn không biết ước mơ của mình là gì và rồi liệu tương lai của bản thân sẽ đi về đâu. Nếu cứ mặc mọi chuyện đến đâu thì đến, thì cuộc sống có lẽ đã ổn hơn. Nhưng tôi lúc nào cũng suy nghĩ quá nhiều, nghĩ nhiều đến mức không thoát ra được. Và rồi khi chìm đắm trong rối ren tiêu cực ấy, tôi lại tự hỏi: chẳng lẽ cuộc sống của mình lại đen tối vậy sao? Tôi không tin, tôi muốn thoát ra và rồi tôi đã thóat ra thật.
Tôi là đứa rất hay nhìn lại những chuyện đã qua, những quãng đường đã đi để xem xem mình đã học được những gì, đã lớn lên chút nào hay chưa. Tôi tin là bạn cũng từng có những trải nghiệm tuyệt vời như thế. Dù trên đời có bao nhiêu triết lí, có bao lời khuyên vô giá thì bản thân cứ phải nghiệm, làm, rồi mắc sai lầm để từ đó rút ra bài học cho bản thân.
0 Comments
Đăng nhận xét