BẮT TRẺ ĐỒNG XANH VÀ CÂU CHUYỆN VỀ CHÀNG TRAI KHÔNG MUỐN TRƯỞNG THÀNH

"Rất nhiều người, nhất là cái lão già phân tâm học ở đây, cứ hỏi cho được là tôi có chịu chuyên cần khi trở lại trường vào tháng Chín sắp tới hay không. Theo ý tôi thì câu hỏi đó thật ngu xuẩn. Nghĩa là tôi muốn nói làm sao bạn có thể biết được bạn sẽ làm gì cho đến khi bạn 'làm thật'? Câu trả lời là, bạn không thể biết. Tôi nghĩ là tôi sẽ chuyên cần, nhưng làm sao bạn biết được. Tôi thề đấy, thật là một câu hỏi ngu ngốc."

            (Cre: sachhaynendoc)

Tôi sắp kể cho bạn nghe về một cuốn sách bình thường, thật hết sức bình thường.

Nếu bạn đọc "Bắt trẻ đồng xanh", bạn sẽ có cảm giác như mình đang ngồi cạnh một ai đó và nghe hắn kể chuyện suốt 2 giờ đồng hồ. Những câu chuyện hắn kể chẳng có gì mới, gay cấn hay cao trào cả. Ấy thế mà bạn vẫn ngồi nghe, lắng nghe một cách say mê. Đôi lúc bạn cười phá lên vì hắn kể chuyện ngố quá, có lúc bạn thấy hắn lắm mồm chết đi được và cũng có lúc hắn khiến bạn phải dừng lại rồi nghiền ngẫm về những câu mà hắn nói, thế là lúc đó bạn bỏ lỡ mất những câu chuyện quan trọng khác mà hắn đang kể. Cho đến khi nghe xong hết câu chuyện của hắn, bạn thấy rằng những câu chuyện ấy không có điểm gì ấn tượng để nhớ. Và rồi bạn tự hỏi tại sao mình lại bỏ thời gian ra để nghe những câu chuyện từ miệng một thằng nhóc nổi loạn 17 tuổi? Nhưng tôi tin là bạn sẽ vẫn muốn tiếp tục nghe nếu hắn có ý định kể tiếp. "Hắn" là ai thế? Holden Caulfield.

                    (cre: medium)

Holden là một chàng trai trẻ tuổi, học hành rất kém, có phần nổi loạn và ăn nói có vẻ tục tĩu kinh khủng. Tôi tưởng tượng ra hình ảnh một thanh niên cao gầy, đội ngược cái mũ lưỡi trai ra đằng sau và luôn bày cho người khác thấy cái bộ mặt bất cần đời của hắn. Hắn bất cần đời thật. Hắn không có một sở thích gì "đặc biệt" cả, hắn bị đuổi học và lượn lờ thâu đêm suốt sáng trong các quán bar ở New York mà không chịu trở về nhà. Nếu nghe Holden kể chuyện, bạn sẽ thấy hắn ta suốt ngày nói mấy cái câu kiểu như "rầu bỏ mẹ" hoặc "tôi đến chết". Holden làm cho bạn cảm thấy rằng xã hội này thật là thối nát, toàn là những kẻ làm bộ làm tịch hết cả. Ai cũng có nhiều tật xấu, cũng đều chẳng ra gì, duy chỉ có lũ trẻ con là dễ thương và đáng mến.

Đọc đến đây có thể bạn sẽ phần nào mường tượng ra hình ảnh anh chàng Holden rồi nhỉ. Có lẽ bạn sẽ không thấy ấn tượng, không thích thú với hắn cho lắm. Tôi thì khác, tôi thích nghe hắn kể chuyện, thích lắm. Nhưng tôi nghĩ là mình sẽ không bao giờ muốn gặp hắn ở ngoài đời thật, yêu đương hay thậm chí là kết hôn với một người giống hắn. Không bao giờ. Tôi không thích tính cách Holden tí nào cả, tôi chỉ thích nghe hắn kể chuyện mà thôi.

Tôi thích Holden ở bốn điểm.

 1 Yêu thương những đứa em của mình.

Gia đình nhà Caulfield có 4 người con: D.B, Holden, Allie và Phoebe. Anh D.B là một tiểu thuyết gia và anh đang sống ở Hollywood, tôi nghĩ Holden rất mến ảnh. Allie đã chết vì bị bệnh máu trắng khi Holden 13 tuổi. Phoebe thì là một cô bé 10 tuổi, thông minh, xinh xắn và dễ mến.

Holden rất yêu hai đứa em của mình vì hắn kể về những đứa em với một niềm tự hào, hạnh phúc và ngập tràn những lời khen ngợi. Holden rất nhớ bé Allie và hắn không thể chịu nổi cảm giác nếu hắn ra mộ thăm Allie mà gặp trời mưa, mọi người xung quanh sẽ nháo nhào chạy đi tìm chỗ trú, duy chỉ có em Allie thì không thể. Em vẫn cứ nằm đó, "trời mưa ngay trên cái mộ phải gió của em Allie, mưa trên cỏ, trên bụng em."

Holden cũng yêu Phoebe, hắn mê cô bé vô cùng. Khi trở về New York, Holden đã lặng lẽ trở về nhà trong đêm vì muốn gặp em. Cũng vào buổi trưa, khi Holden có ý định sẽ bỏ tất cả mọi người, không bao giờ gặp lại ai để đến phía Tây xa xôi, thì hắn vẫn muốn được hẹn gặp em Phoebe lần cuối. Nếu thực sự ra đi, hắn sẽ rất nhớ cô bé cho mà xem.

2 Thích đọc sách

Holden học rất kém, thi trượt 4/5 môn, nhưng hắn lại học rất khá môn luận văn. Holden thích đọc sách, hắn đọc rất nhiều. Hắn thích hai cuốn mà anh D.B viết, thích Ring Larder và Gatsby vĩ đại nữa.
Thú thật là khi nghe Holden nói vậy, tự dưng tôi thấy có cảm tình với hắn, vì hắn cũng thích đọc sách.

3 Ước muốn của Holden: Bắt trẻ đồng xanh

Holden có một ước muốn lạ lùng, không ai hiểu và thật có chút điên khùng. Bài thơ "Nếu một đứa nào gặp được đứa nào đang đến qua đồng lúa mạch xanh" của Robert Burns, hắn nhớ nhầm là "Nếu một đứa nào bắt được đứa nào đang đến qua đồng lúa mạch xanh. Bởi lẽ đó mà hắn luôn tưởng tượng ra cảnh một mình là người lớn đứng trên mỏm đá trên đồng lúa mạch xanh. Ở đó có hàng nghìn đứa trẻ đang nô đùa vui vẻ, hắn sẽ nấp đi và bất lấy đứa nào tiến lại gần mỏm đá đó. "Anh sẽ làm người bắt trẻ đồng xanh các thứ."

                    (cre: medium)

Tôi không hiểu Holden đã nghĩ gì nữa, có thể hắn cũng không hiểu. Nhưng tôi rất tò mò và muốn biết, tại sao hắn muốn làm một người lớn duy nhất trên đồng lúa mạch xanh đó, mà không phải là trẻ con.

Xuyên suốt toàn bộ tác phẩm, tôi cảm nhận Holden không thích người lớn, hắn thích trẻ con hơn. Holden không thích lớn, không muốn trở thành người lớn, nhưng hắn không thể làm gì khác. Liệu đó có phải là khủng hoảng của tuổi trẻ? Liệu đó có phải là lí do mà Holden sa vào một con dốc cuộc đời khiến hắn không dừng lại nổi, khiến hắn nhiều lúc muốn chết đi cho rồi. Holden sẽ không trả lời, chính bạn sẽ trả lời cho câu hỏi ấy.

4 Kể chuyện chẳng giống ai

Holden luôn nói về những khuyết điểm của mọi người xung quanh, hắn cho rằng ai cũng làm bộ làm tịch hết và hắn cũng vậy. Hắn có vẻ hơi thẳng thừng khi nói ra một sự thật mà không phải ai cũng dám thừa nhận rằng: chúng ta thường phải làm điều mà chúng ta không muốn, nói ra những lời mà trong tâm ta không nghĩ như vậy. Holden có vẻ hơi đánh đồng tất cả mọi người, nhưng hắn nói không sai. Một bộ phận không nhỏ những người trong xã hội, hoặc chính chúng ta đôi khi đã từng phải nói trái lòng mình, nói những lời ngon ngọt với người khác vì đó là lời họ muốn nghe và vì ta không muốn làm mất lòng ai cả. Tôi biết là trong cuộc sống, không phải lúc nào nói thẳng hay nói thật quá cũng không tốt, vì đôi khi ta phải khôn khéo một tí cho cuộc sống êm đẹp. Nhưng xã này thật không hiếm người giả tạo và làm bộ làm tịch một cách kinh khủng.

Ngoài Holden ra, tôi rất ấn tượng với thầy Antolini vì thầy có nói một đoạn rất đáng ngẫm như này:
"Tôi nghĩ rằng cái dốc mà chú đang lăn xuống là một thứ dốc khủng khiếp. Không bao giờ người xuống dốc được nghe hay cảm thấy mình đang chạm phải đáy hố. Họ cứ việc lăn xuống, lăn xuống. Cái dốc ấy dành cho những người, vào một lúc nào đó trong đời, đi tìm một cái gì mà hoàn cảnh và những người xung quanh không thể đem lại cho họ, hay họ nghĩ là không thể đem lại cho họ. Bởi thế họ bỏ cuộc, không thèm tìm kiếm nữa. Họ bỏ cuộc ngay cả khi họ thực sự bắt đầu."

Đó là những cảm nhận mà tôi rút ra được từ cuốn sách. Tôi thích đọc cuốn sách này và tôi cũng rất thích nó nữa. Khoảng hai năm về trước tôi có từng đọc nó, nhưng đọc được vài trang lại bỏ dở vì thấy cuốn sách chán òm và giọng văn khó nuốt quá. Nhưng vì tôi đã mua nó, vì bìa của nó đẹp, và vì nó rất nổi tiếng nên tôi đã quyết định đọc lại một lần nữa. Quyết định của tôi thật là đúng đắn và tôi nghĩ là mình sẽ đọc lại nó nhiều lần nữa vào một khoảng thời gian nào đó trong cuộc đời mình. Bởi vì, như Robertson Davies đã nói"Một cuốn sách thực sự hay nên đọc trong tuổi trẻ, rồi đọc lại khi đã trưởng thành, và một nửa lúc tuổi già, giống như một tòa nhà đẹp nên được chiêm ngưỡng trong ánh bình minh, nắng trưa và ánh trăng.”